Mèo Ăn Chay
Có một con mèo già, chậm chân, mắt mờ không vồ bắt chuột được nữa, bèn nghĩ ra
một kế để lừa đàn chuột trong nhà.
Một hôm, Mèo già đeo tràng hạt, gõ mõ, tụng kinh và nói rằng từ nay nó không
bắt chuột nữa vì nó tu hành nên kiêng ăn thịt sống, kiêng sát sinh. Lúc đầu,
đàn chuột nửa tin, nửa ngờ. Nhưng mấy ngày sau vẫn thấy Mèo già ngồi niệm
Phật và chỉ ăn rau. Có con thử lại gần mà Mèo cũng không vồ nên chúng tin là
Mèo già tụng kinh, sám hối thật. Vì thế, đàn chuột thường nhởn nhơ đi lại
cạnh Mèo già, không còn lo bị Mèo ăn thịt nữa.
Mỗi buổi tối, cả đàn xếp hàng một đi qua chỗ Mèo già ngồi để vào hang. Mèo ta
biết thế, liền cho đàn chuột chui vào hang chỉ còn lại con cuối cùng, liền vồ
lấy nuốt chửng. Hôm đầu, thấy thiếu mất một con, đàn chuột cho là nó bị lạc.
Nhưng hôm sau, rồi hôm sau nữa, hôm nào cũng thấy thiếu mất một con thì chúng
đâm hoang mang. Con chuột đầu đàn nghi là Mèo già bắt, hôm ấy thử đi ở cuối
cùng xem sự thể ra sao.
Mèo ta nhe răng, giơ vuốt ra vồ, chuột đầu đàn chỉ kịp kêu thét lên báo cho cả
đàn rồi bị Mèo nuốt chửng.
Từ đó lũ chuột luôn nhắc nhau rằng chớ có bao giờ tin những kẻ độc ác giả nhân
giả nghĩa mà thiệt mạng.
//Kẻ lang tâm ác độc ra mặt thì còn biết mà
tránh được, còn người giả nhân giả nghĩa bên ngoài để lấy lòng thì làm sao
ngừa được. Cho nên lời êm ru ngon ngọt chưa hẳn là tốt, kẻ thẳng thắn trao
lời khuyên trách chưa chắc là xấu.